Do ảnh hưởng của lịch sử và vị trí địa lý, Nhật Bản là một trong số ít những quốc gia thuộc Châu Á rất phát triển về lĩnh vực thể dục thể thao. Bên cạnh môn thể thao truyền thống Sumo, Nhật Bản còn là nơi quy tụ của hàng loạt các môn thể thao đến từ phương Tây như bóng chày, quần vợt hay golf,… Đặc biệt, chúng đều được chơi một cách chuyên nghiệp và thu hút sự quan tâm to lớn từ đông đảo người dân trong nước cùng quốc tế. Ngay sau đây, hãy cùng chúng tôi tìm hiểu xem tại Nhật – cường quốc thể thao của Châu Á, những môn thể thao phổ biến nhất là gì nhé!
- Bóng chày
©Flickr/Andrew Lin
Không thể tranh cãi, bóng chày là môn thể thao hàng đầu của Nhật với độ phổ biến và lượng khán giả theo dõi lớn nhất tại xứ sở Hoa Anh Đào này. Thậm chí, bóng chày được xứng danh là môn thể thao quốc gia của Nhật Bản dù Nhật Bản thực sự không có môn thể thao quốc gia nào được công nhận chính thức, sumo hay kendo cũng không phải là ngoại lệ.
Trong khi hầu hết người dân Nhật Bản sẽ hiểu từ “Baseball” – “bóng chày” thì tại địa phương, nó được gọi là yakyu (野球)hoặc puro yakyu (プロ野球)khi mô tả giải đấu chuyên nghiệp. Ngay cả các giải bóng chày tại trường học cũng được thực hiện rất nghiêm túc. Đặc biệt, “Giải vô địch bóng chày trường trung học quốc gia” (hay Koshien) là một sự kiện được theo dõi nhiều vào mỗi mùa hè.
Bóng chày được du nhập vào Nhật Bản từ năm 1872, nhưng phải hơn nửa thế kỷ sau, vào năm 1936 thì giải đấu chuyên nghiệp đầu tiên mới được tổ chức. Giải đấu này bao gồm đội Người khổng lồ Tokyo (nay là Người khổng lồ Yomiuri) và đội Những chú hổ Osaka (nay là Hổ Hanshin). Đến năm 1950, giải đấu đủ lớn để chia thành Liên đoàn Trung tâm (bao gồm các đội cũ) và Liên minh Thái Bình Dương (bao gồm các đội mới), mà ngày nay phải đối mặt trong Giải đấu Nhật Bản vào tháng 10.
Có một vài sự khác biệt giữa bóng chày Nhật Bản và Mỹ. Bóng chày Nhật Bản có khu vực tấn công và sân chơi nhỏ hơn so với bóng chày Mỹ. Các trận đấu thường diễn ra trong 12 hiệp và trận chung kết được giới hạn ở 15 hiệp. Ngoài ra, các liên đoàn bóng chày sẽ ký hợp đồng với một số cầu thủ đến từ Mỹ hay một số quốc gia khác dù chỉ được đưa bốn cầu thủ nước ngoài vào đội hình hoạt động của đội.
2. Bóng đá
©Flickr/dailespaul
Nhiều người cho rằng, bóng đá ra đời tại Anh bởi nơi đây được mệnh danh là quê hương của bóng đá nhưng thực tế, môn thể thao này được bắt nguồn từ Trung Quốc vào khoảng thế kỷ thứ 2 trước Công Nguyên ở thời nhà Hán. Sau đó, một số phiên bản bóng đá sơ khai khác bắt đầu có mặt ở một số quốc gia như Kemari ở Nhật, Harpastum ở La Mã và Episkyros ở Hy Lạp.
Bước sang thế kỷ 19, môn thể thao bóng đá hiện đại được giới thiệu đến xứ sở Hoa Anh Đào bởi Trung úy Archibald Lucius Douglas thuộc Hải quân Hoàng gia Anh. Ông đã dạy bóng đá cho các học viên Viện Hải quân Nhật Bản từ năm 1873 đến 1879.
Các hiệp hội bóng đá được tổ chức vào những năm 1920 nhưng mãi đến năm 1930 Nhật Bản mới có một đội tuyển bóng đá quốc gia. Và vào năm 1936, Nhật Bản đã ra mắt tại Thế vận hội Olympic Berlin, nơi họ ăn mừng chiến thắng đầu tiên với tỉ số 3-2 trước Thụy Điển. Trước Thế chiến II, môn thể thao này thường được gọi là shukyu (nghĩa đen là “đá bóng”), nhưng sau đó thì được gọi là sakka (サッカー)phiên âm từ “soccer” do ảnh hưởng của Mỹ sau chiến tranh.
Giải đấu quốc gia đầu tiên được tổ chức vào năm 1965, bao gồm tám câu lạc bộ nghiệp dư. Việc giành được huy chương Đồng tại Thế vận hội Olympic Mexico năm 1968 đã thúc đẩy sự phát triển của môn thể thao này tại Nhật tuy nhiên nó vẫn chỉ là bán chuyên nghiệp. Đến năm 1992, Liên đoàn bóng đá chuyên nghiệp Nhật Bản, thường được gọi là J.League, được thành lập đã chính thức đánh dấu mốc chuyển mình thành bóng đá chuyên nghiệp.
Hiện có 18 câu lạc bộ bóng đá chuyên nghiệp tại Nhật Bản. Một số cầu thủ ngôi sao đã xuất thân từ J.League như Kazuyoshi Miura, Hidetoshi Nakamura và Shunsuke Nakamura. Một số khác đã từng chơi cho các câu lạc bộ bóng đá trên khắp thế giới như Makoto Hasebe và Keisuke Honda. Đội tuyển quốc gia nam được gọi là Samurai Blue.
Dù bóng đá nữ ít phổ biến hơn bóng đá nam nhưng đội tuyển bóng đá quốc gia nữ Nhật Bản, được biết đến với cái tên Nadeshiko Japan, đã thu hút được sự chú ý lớn sau chiến thắng tại Chung kết World Cup FIFA 2011 được tổ chức ở Hoa Kì.
3. Tennis
©Flickr/akira yamada
Người ta cho rằng quần vợt du nhập vào Nhật Bản từ năm 1878, khi năm sân tennis được xây dựng trong Công viên Yamate tại Yokohama cho người nước ngoài sử dụng. Cùng năm đó, George A. Leland được mời đến để giới thiệu về giáo dục thể chất theo phong cách phương Tây cho Nhật Bản và chính nhờ ông mà quần vợt bắt đầu được phổ biến rộng rãi trên toàn quốc. Tuy nhiên, chi phí đắt đỏ cho các quả bóng tennis tiêu chuẩn đã dẫn đến sự phát triển của “Quần vợt mềm” – bóng tiêu chuẩn được thay thế bằng một quả bóng cao su dẻo với sự linh hoạt nhất định. Đến năm 1886, “Quần vợt mềm” trở thành hình thức tiêu chuẩn của tennis tại Nhật Bản và vẫn được dạy ở các trường công lập trên cả nước cho đến ngày nay.
Quần vợt quả thực đã chiếm một vị trí nổi bật trong văn hóa Nhật Bản. Nhật Bản đã giành được huy chương Olympic đầu tiên ở phân môn quần vợt và cả hai đều được Ichiya Kumagai tuyên bố tại thế vận hội Antwerp năm 1920. Bên cạnh đó, việc Nhật hoàng Akihito đã gặp Hoàng hậu Michiko trên sân tennis ở thị trấn nghỉ mát Karuizawa năm 1957 cũng làm nên một huyền thoại gắn liền tennis. Ngày càng nhận được sự hưởng ứng từ người dân Nhật Bản, bộ truyện tranh Prince of Tennis đã bán được hơn 50 triệu bản. Và kể từ khi trở thành tay vợt nam duy nhất của Nhật Bản được xếp hạng trong Top 10 Tuyển thủ quần vợt đơn năm 2015, Kei Nishikori đã mang đến một cú “kick” mạnh cho sự phổ biến của môn thể thao này.
4. Sumo
©Flickr.com
Sumo là niềm tự hào của thể thao Nhật Bản và hơn thế, đây còn là biểu tượng văn hóa tinh thần của người Nhật. Và Nhật Bản cũng là nơi duy nhất môn sumo được luyện tập, biểu diễn và thi đấu một cách chuyên nghiệp.
Sumo xuất hiện ở Nhật vào khoảng 1500 năm trước gắn liền với Thần đạo (đạo Shinto). Từ xa xưa, Sumo là một nghi thức tượng trưng cho sức mạnh con người đấu vật với các vị thần đi kèm với những điệu múa linh thiêng cầu cho mùa màng bội thu. Cho đến ngày nay, một vài nghi thức thiêng liêng mang yếu tố tinh thần vẫn được thực hiện trước mỗi trận đấu.
Các giải đấu sumo chuyên nghiệp bắt đầu vào năm 1684 tại Đền Tomioka Hachiman-gu của Tokyo. Có hai cách để giành chiến thắng đó là buộc đối thủ ra khỏi võ đài hoặc tiếp xúc với mặt đất bằng bất kỳ bộ phận nào khác trên cơ thể ngoài chân. Tất nhiên, có những căn cứ khác để bị loại, bao gồm cả khi đai của đô vật hay còn gọi là mawashi hoàn toàn bị tháo rời.
Mỗi năm có sáu giải đấu sumo trên cả nước, mỗi giải kéo dài 15 ngày. Các đô vật xếp hạng thấp hơn có các trận đấu vào đầu ngày, và các khán đài sẽ từ từ lấp đầy khi các vận động viên xếp hạng cao hơn tiến lên võ đài. Hai đô vật hàng đầu, điển hình là yokozuna và ozeki (thứ hạng cao nhất và cao thứ hai cho các đô vật sumo) cạnh tranh cuối cùng để kết thúc giải đấu.
Trở thành sumo được coi là vinh quang trong quan niệm của người Nhật thế nhưng chỉ khi thực sự bước trên con đường trở thành sumo, chúng ta mới thấy hết được sự khó khăn gian khổ của nó.
Để hiểu hơn về Sumo, mời bạn tham khảo bài viết: “Xâm nhập” thế giới Sumo – nét văn hóa rất riêng của “xứ sở phù tang”
– ST –
Trả lời